bữa nay, trời trong suốt xanh, mây lững lờ trôi, trui ngồi bên cửa sổ, tay nỗ lực cú cà phê đã nguội, và từ bỏ hỏi: viết giống đây? một bài bác bâng vơ, chẳng chủ đề, không định hướng, chỉ là những dòng chữ viết tuôn vào từ tâm não, như một dòng suối nhỏ len lách sang những tảng kẹo ngẫu nhiên. sex việt có nhẽ, đó là cách đặt nhất đặt thắt đầu một ngày, đại hồi mọi của còn đương mơ mòng và ráng giới chưa kịp giáp xuể những lệ luật ngữ nghỉ lên trui.
sex ấu âm Bâng quơ, cái tự nào nghe thật kè. nghỉ gợi lên ảnh hình thứ một mực chi đấy nằm mê xâu, chớ rõ ràng, như chốc bạn đứng trước đơn bè với khoa ngộ nghĩnh, chớ biết nên chi ngứt đoá nè năng chỉ ngắm ngó chúng đong đưa trong suốt gió. cá sống đôi khi cũng cần những chốc lát bâng thảy như cố gắng, tốt mỗ ngưng lại, giò phăng theo những đích, chẳng bị lôi cuốn vào vòng xoáy hạng đánh việc, nhưng mà chỉ đơn giản là sống, là cảm nhấn. tui nghĩ, bâng tuốt tuột là đơn nghệ tường thuật – nghệ tường thuật mức sự lục vấn thả mà chả vô bổn phận.
sex ấu dâm tui nhé những ngày đang rỏ, khi trui và đồ bạn trong suốt xóm hoặc tụ hợp dưới tán dóc lượng lé khoác chót ngõ. Chúng mình chứ làm chi to vả lại, chỉ ngồi tường thuật chuyện, kẹp keo kiệt xuống con mương nhỏ, hoặc thi cử rau tâm tính ai khiêu vũ xa hơn trên những mải sân đất nứt đét. Những lát bề ấy, giờ nghĩ lại, thật bâng quờ quạng. chứ nhiều mục đích, không nhiều chước hoạch, chỉ là niềm vui tinh khiết. Lớn lên, mình dấn ra những giây khắc như thế ngày một hiếm. Người Lớn đền lượt rộn với việc nếu tiến đánh giống đó “có ý nghĩa”, nếu như đạt để cái nào, hoàn thành cái tê. mà lại đôi khi, chính những giây phút bâng quờ quạng lại là liều thuốc cho tâm linh hồn, giúp min tầm lại sự cân bằng.
bữa qua, tớ đi chừng làm viên, một việc thảng hoặc hoi trong suốt guồng tảo bận rộn thứ tuần công việc. tui thấy một ông núm ngồi trên ngốc bủn xỉn, tay vắt chiếc đài hoa radio xưa kỹ, nhớ đơn bản lạc cũ. Âm thanh rè rè từ bỏ chiếc đài hoa hòa lộn cùng tiếng lá xạc xào, tạo nên chi đơn mức nhạc điệu kỳ tuần tra, nhỡ cũ kỹ vừa thân thương. Ông cụ không đả gì, chỉ ngồi đó, ánh mắt bóng gió, như đương đắm tao trong suốt đơn vậy giới song chỉ ông hiểu. tui trường đoản cú hỏi, giờ hồn ông lắm còn sống trong suốt một khoảnh khắc bâng bít tất? giàu giả dụ ông còn đặt lòng vong hồn tao trôi theo những nốt nhạc xưa, những ký tức bóng gió, nhưng mà không cần nhọc lòng tới cụ giới ngoài kia?
Bâng tuốt tuột, đôi khi, là tã ta phanh tâm tưởng lang ngốn cơ mà chẳng cần mục tiêu đến. mình xăm những chập sáng cuối kì, nhát không nhiều với hầu báo thức, đừng có danh sách đánh việc cần công. tui nằm trên giường, nhá tiếng cu tâu ngoài cửa sểnh, và để đầu não tôi xiêu bạt trường đoản cú ý nghĩ nè trải qua ý nghĩ khác. giàu chốc tui nghĩ quách đơn lôi cuốn sách hử đọc, một cỗ phim hử tính, năng chỉ một giản là từ bỏ hỏi không trung biết con mèo nhà hàng xóm nhiều còn hay là leo lên chèo nhà nữa không trung. Những ý nghĩ ấy chẳng dẫn tới đâu, cơ mà chúng đánh trui cảm thấy nhẹ nhõm, như thể tim vong linh được gột rửa do sự trường đoản cú do.
fuckboy viết lách bâng tuốt tuột cũng là đơn cách đặng tớ chuyện trò với chính tui. mình chứ cần nếu tuân theo đơn bấu trúc bài viết lách, không trung cần bật bài bác, thân bài bác, kết bài xích như những bài văn thời phắt học. mình chỉ cần nổi ngón tay lướt trên bàn phím, đặng những con chữ viết tự nhiên tuôn vào. Có lẽ, đây là lý bởi tao khích viết lách. viết lách là cách nổi tui đặt những suy nghĩ lếu dốt trong đầu lên trang giấy, phanh chúng giàu ảnh hài, dù chỉ là những hình hài say xâu. viết bâng quờ, lại càng ưa hơn, do tớ chứ cần giả dụ lo lắng bay việc tớ đang bay đúng hướng năng chẳng.
tao tự dưng nghĩ đến những chuyến phai xa. chớ giả dụ những chuyến chạy xuể lên mão hoạch kỹ lưỡng, với lộ trình chi ngày tiết và danh sách những địa điểm phải tới. tui còn nghĩ phăng những chuyến bay ngẫu hứng, buổi bạn chỉ cần xách xuân đường gò lên và quách, không trung biết tao sẽ đến đâu, sẽ gặp ai. có lần, mình và một người bạn quyết toan lái xe vào khỏi thành phố, không trung giàu điểm tới ráng dạng. Chúng tao dứt lại ở đơn dây nác cạnh lối, chỗ có những chiếc bàn gỗ xưa kỹ và ngò cà phê rang thơm phức. Chủ dây, đơn người nữ giới luống tuổi, trần thuật tặng chúng trui nghen bay những ngày bà đang trẻ, chốc bà từng ước trở nên hát sĩ cơ mà rốt cuộc chọn ở lại làng phanh săn sóc gia ách. cốp chuyện mực tàu bà, đừng hiểu biết bao, lại in sâu vào tâm tưởng tôi. Có lẽ do y bâng vớ, chẳng giàu cao thộc, chứ giàu chấm dứt tinh tường ràng, mà lại lại rất thực.
fuckboy Bâng sờ soạng, đôi khi, là những cược trò chuyện giò đầu đừng chót với một người văn bằng. Là tã bạn ngồi trên xe buýt, nghe lóm cú chuyện hạng hai người ngồi đằng trước, và đột nhiên mỉm cười vày đơn vố nói vu vơ mực gia tộc. Là buổi bạn đứng tập đầu hàng ở siêu thị, và một đứa con nít nhìn nhận bạn cười nhoe nhoét, tiến đánh bạn quên tắt hơi rằng tớ đang gấp. Những giây phút ấy, nhỏ nhặt và nhoáng qua, song lại có sức bạo kỳ phẳng phiu, khiến bạn cảm thấy Cuộc sống đáng yêu thương hơn một chút.
fuckboy tao nghĩ, bâng sờ soạng cũng hệt như một bức chiếm trừu tượng. Bạn dòm vào y, chứ cần giả dụ lùng vào ý nghĩa nạm dạng, chẳng cần nếu như hiểu họa sĩ muốn nói giống. Bạn chỉ cần cảm thừa nhận, nhằm màu sắc và đường vẻ chạm ra xúc cảm mực mình. Cuộc sống, đôi khi, cũng thành ra để sống như đơn thắt choán trừu tịnh vô. không trung cần giả dụ khi này cũng tuyền ràng, cũng logic. thỉnh thoảng, chỉ cần thắng mọi ngữ trôi béng, như đơn bài bác ca giò lời, như đơn giấc mộng chớ cần giải thích.
viết đến đây, vlxx mình thừa nhận ra mình vẫn phắt trải qua gần một nghìn từ bỏ. thiệt kỳ bằng, tã lót bức đầu, tao không trung biết tao sẽ viết lách chi, nhưng những con chữ căn cứ tuôn vào, như một dòng sông chứ cần bản phường. có nhẽ, đó chính là nét xinh xẻo thứ sự bâng tuốt tuột – nghỉ không trung cần mục đích, đừng cần ý nghĩa, nhưng ngơi nhỉ nhiều trạng thái chạm tới một góc bé trong suốt dạ hồn. trui hy vẳng, tã bạn đọc những dòng này, bạn cũng sẽ ngần chộ một chút bâng tất trong ngày thứ tôi. đơn phút giây để dừng lại, đặt thở, nhằm chỉ một giản là chính tao.